Thứ Tư, 27 tháng 7, 2022

Đã có một tình yêu đẹp…

Thời gian không viết blog, cũng là khoảng thời gian tôi đã có một cuộc sống đẹp đẽ, và một tình yêu đẹp.

Tình yêu ấy đã khiến tôi cảm thấy thế nào là được yêu thương vô bờ bến, được chăm sóc ân cần, và được thoải mái với những đam mê của mình.

Kể ra thì chúng tôi đã yêu nhau êm đềm lắm, cũng có nhiều cãi vã, chia xa như nhiều cặp đôi khác, nhưng sau này tôi mới kết luận được rằng: chúng tôi đã thật sự rất êm đềm. Ít nhất là từ phía mình, tôi chưa từng hoặc vô cùng hiếm khi phải bận tâm hay hoài nghi về tình cảm người ta dành cho tôi, vì dù cả lúc không nhìn thấy nhau, người ta vẫn khiến tôi cảm thấy mình được yêu rất nhiều. 

Tình cảm của chúng tôi thậm chí còn đã khiến mọi người xung quanh tôi ngưỡng mộ, gia đình, người thân, bạn bè. Mọi người đều thấy rằng khi chúng tôi ở bên nhau, có quá nhiều thứ tốt đẹp, suôn sẻ diễn ra và tốt cho chính hai đứa. Nhưng cũng chính điều ấy khiến tôi càng thêm đau lòng, có lẽ sẽ còn đau lòng đến mãi sau này…

Chúng tôi kết thúc rồi. Một tình yêu đẹp nhưng một cái kết buồn. Đã ở bên cạnh nhau từ những ngày còn chập chững nhất, chứng kiến từng bước trưởng thành của nhau, thế nhưng lại không thể tiếp tục đi cạnh nhau thêm được nữa. Có lẽ đây là quyết định khó khăn nhất của cuộc đời tôi cho đến giờ, không nghĩ ra được rằng đã có những ngã rẽ nào khiến tôi phải khó khăn quyết định như thế.

Sau này, có thể tôi sẽ quên đi phần lớn những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, chỉ còn một vài ký ức nổi bật còn sót lại. Nhưng dù là như thế, tôi vẫn sẽ không thôi biết ơn khoảng thời gian đó, con người đó, và những gì chúng tôi đã có với nhau.

Thật mong trong quãng đời tiếp theo, cả hai sẽ còn tìm thấy được những điều tuyệt vời hơn, vẹn tròn hơn thế và cũng để bù đắp cho những gì đã khiến chúng tôi phải lựa chọn rời xa nhau.


Cảm ơn, cảm ơn thật nhiều.


Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

Giai đoạn mệt mỏi

Mình đã cam kết là 1 tuần sẽ làm việc cho VYPB là 20 giờ.
Thế mà tuần vừa rồi, số giờ mình đã dành ra, hình như chưa đến 1 tiếng.
...
Mọi thứ đang uể oải quá, người mình cũng vậy.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

Hà Nội ngày mưa, đi bộ.

11-01-2017
7:02PM
Phần mở đầu hôm nay tự nhiên viết ra và thấy giống như thường lệ trong Nhảm của Lệ quá :-)
Hừm, chủ đề là Hà Nội ngày mưa, đúng là mưa, ướt, ẩm, bẩn. Nhưng cũng không kém phần lãng mạn, haha.
Hôm nay là buổi đầu tiên của kỳ Hai năm Hai, mưa phùn (giờ là đang mưa rào), quyết định cầm ô đi bộ đi học, vì nghĩ rằng đi xe còn bẩn hơn.
Thế là cũng có điều đáng nhớ đấy nhé.
Lúc đi thì tại đoạn đèn đỏ ra Nguyễn Chí Thanh, gặp mấy cô người Hàn, cô đi cuối cùng chào mình bằng tiếng Hàn hết sức niềm nở. Mình thì bất ngờ nên cũng chào lại nhưng lí nhí quá, chắc cô ấy chẳng nghe thấy rồi :-( Mà cũng khổ thân mấy cô, chắc là sang Việt Nam du lịch, vậy mà vào đúng ngày mưa, mặc có cái áo mưa mỏng tang đi rong ruổi trên hè phố, còn gì là du lịch nữa.
Lúc về, thì đến đoạn có 1 dốc ngõ từ dưới lên Đê La Thành, 1 cô chở đằng sau là 2 hay 3 em nhỏ gì đó, bị chiếc xe ô tô đằng trước cản không đi tiếp được, thành ra cô ấy đứng yên tại đó, lùi không được mà tiến cũng không xong (mình cũng bị ô tô chặn mà, nên không đi tiếp được).
Thế rồi cô ấy nói khá to: "Em ơi giúp chị với", mình đứng ngay đó, còn chưa hiểu thì đã thấy 1 anh chạy ra và đang giúp cô ấy đẩy xe lên cho khỏi bị trôi xuống dốc rồi. :-) Vậy là, người Hà Nội cũng tốt bụng quá! :-)
Tóm lại là, đi bộ rất vui!

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Viết cho những ngày cuối năm 2016 ảm đạm

Hừm. Đang nghĩ xem nên kể 1 câu chuyện hay liệt kê 1 loạt những kết quả.
Thôi vậy, làm theo cách thứ hai có vẻ dễ dàng cho lúc này hơn.
Thứ nhất, những ngày cuối năm 2016 này đúng là ảm đạm thật đấy, không phải nói cho có đâu, may mà có bản Lullaby của Bond đã nhảy nhót trong tai cứu rỗi.
Thứ hai, sẽ bắt đầu đi vào việc liệt kê như sau :
1. Chuyện học hành
Hôm kia, 22/12 vừa thi kết thúc môn cuối cùng của học kỳ 1 năm Hai, chấm dứt 1.5 năm làm sinh viên với môn thi vấn đáp Dân sự 1.
Cũng vì thế mà mình nhận được 1 bài học to lớn, vì cái ảnh đại diện trên Facebook, là hình cô Loan. Hy vọng từ giờ sẽ không còn khinh suất như thế nữa.
Cũng vì vụ thi cử, mà có vụ confession ở trường do đứa nào đó lớp mình viết, đại khái là ghen tỵ với Phan Hoàng Nam, vì là con của thầy giáo trong trường mà luôn được điểm cao. Haiz. Mệt là ở chỗ cả lớp share cái đó, bình luận không ngừng về cái đó, ra sức chỉ trích đứa viết confession. Hừm, sao nhỉ, sao mình thấy giống như to mồm trên mạng thôi vậy, còn thực tế thì sao, ở lớp nói trực tiếp thì mọi người cũng hay nói trực tiếp về vấn đề đó mà. Có cần phải phản ứng thái quá vậy không, trong khi chắc chắn trong lòng đứa nào chẳng có cái sự ghen tỵ đó ?! Mình đứng trung cuộc.
2. Chuyện tình cảm
Theo tình tình trốn, trốn tình tình theo. Ờ, cái đó là đúng mà giờ mình mới thực sự được trải nghiệm.
Tìm được người thực sự phù hợp với mình không hề dễ, quá khó, và hình như đúng là trên thế gian này chỉ có duy nhất 1 người là dành cho mình thôi. 
Mà người đó thì mới xuất hiện nhỉ ? Hy vọng là lâu lâu nữa nhé, đừng làm tôi đây xao nhãng. haha
3. Chuyện bạn bè
Gần đây mình thấy mình dở hơi quá.
Mới sống hơn 19 năm mà đã thấy lỗi lỗi rồi. Nhiều khi cảm thấy có lỗi với bạn bè quá, mình khó tính quá.
Lúc nào cũng muốn người ta theo ý mình, phải giống như mình.
Bao giờ thì khắc phục được đây ??
Nhưng mình vẫn chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà. 
4. Chuyện gia đình
Mình, bỏ bê việc nhà mình quá.
6/12 Âm lịch tháng 12 tới là chị ăn hỏi rồi.
Chị tệ thật, đừng nên như thế mà.
Còn có thể chơi dài nữa mà, tại sao lại vội vội vàng vàng mọi thứ như thế !
Mình không nói chuyện với chị cũng đến nửa năm rồi.
Thôiiiii.
Tổng kết lại là : Năm 2016 của mình khá ổn. Được học bổng của kỳ Hai năm nhất này, được tham gia Hanoi Mock Trial này, được tham gia GAMUN này, được tham gia HLU Debate Tournament này, được giải cuộc thi sáng tác Slogan cho thư viện này... Và thêm nữa, mình thấy mình vẫn hợp với yêu đơn phương hơn, ít nhất là vào thời điểm này !
Chào, ở lại nhé, 2016 !
P/s : 2017 is cominggggg !!!!

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

"To all the boys I've loved before"

Trích đoạn từ "Những chàng trai năm ấy" của Jenny Han mà tôi thấy như Lara Jean là chính tôi của tháng trước.
Tôi không biết là tôi đang sống cuộc đời giống Lara Jean, hay Lara Jean giống tôi, hay cuộc đời chúng tôi giống nhau nữa ?!
Jenny Han viết giỏi lắm, từ hồi tôi mê mẩn Mùa hè thiên đường tôi đã thấy thế rồi. Cô ấy như biết được tâm lý của mọi đứa con gái mới lớn, về mấy thứ tình cảm non nớt chẳng-biết-gọi-là-gì.
Đại khái thì tôi thấy tôi giống Lara Jean ở những điểm thế này : 
Thứ nhất, nhà Lara Jean có ba chị em gái, nhà tôi cũng thế, tôi cũng là đứa ở giữa giống Lara Jean.
Thứ hai, Lara Jean trong truyện học lớp 11, đã thích 5 đứa con trai và còn viết thư cho từng đứa, nhưng chỉ viết mà không gửi đi. Nhớ lại thì, năm tôi học lớp 11, cũng thích phải đến trên dưới 5 người rồi ấy, cũng làm cả mấy trò ngu ngốc kiểu viết thư vậy nữa. haha 
Thứ ba, rất dễ để Lara Jean thích một người, cũng rất dễ để ghét người này ngay sau đó. Ôi, giống tôi vô cùng. Có vài đối tượng đến giờ tôi vẫn nhớ, ngày trước tôi thích họ ghê lắm, thích chết đi được ấy, vậy mà chóng vánh cực, chỉ một thời gian sau thôi, những thứ trước đó làm tôi thích thú thì giờ nhìn vào tôi chỉ thấy có ghét, ghét, và không ưa nổi mà thôi !
Thứ tư, cái này nằm ở bức ảnh trích đoạn truyện bên trên kia đó. Lara Jean lần đầu tham gia MUN, tôi cũng thế, vào tháng trước. Cái đoạn truyện kia mà Jenny Han viết, đọc đến đâu tôi cảm thấy như Jenny đang viết lại câu chuyện cho chính tôi đến đấy. Tháng trước tôi có tham gia GAMUN ở trường 2 ngày, chỉ được làm Observer thôi, đáng lẽ là sẽ chỉ được ngồi và quan sát mọi diễn biến, nhưng rồi phía ban tổ chức thiếu người, thành ra tôi cũng chạy đi chạy lại không khác gì Lara Jean kia. Mà Lara Jean chạy còn ít đấy, đưa có vài notes, tôi chạy hẳn 1 ngày rưỡi cơ.
 Ôi, tưởng giống nhiều lắm mà kể ra cũng mới có 4 cái. Nhưng nói chung là tôi thấy tôi và Lara Jean tương đối giống nhau đấy. Càng thấy giống thì tôi lại càng khâm phục Jenny Han. Không giống cái này thì giống cái khác, ai đọc "Những chàng trai năm ấy" rồi cũng sẽ thấy bóng dáng mình ở trong đó, ẩn hiện giữa Lara Jean và Margot. 
Jenny Han tài thật.
P/S: hình như tháng 8 này sẽ ra phần tiếp theo của "Những chàng trai năm ấy" đó. 

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Bão nhà


Những hạt mưa đầu tiên của cơn bão số 1 - năm 2016.


Tôi chụp vội khi đang trên đường về nhà. Trong cái tâm trạng hỗn loạn chưa từng có, và còn cả khóc. 


Đó là dấu hiệu cho một cơn bão sắp tới, và tôi biết ở thời điểm ấy, một cơn bão vô hình khác cũng đang ập tới gia đình tôi, chờ tôi trở về mà cảm nhận. 

Nhưng rồi đột nhiên tôi lại nghĩ, biết đâu cơn bão thực tế này lại có khả năng ngăn chặn được cơn bão vô hình kia ?! Ấy thế mà đúng thật. 

Đêm đó khi tôi đã ở nhà, bão về dữ dội lắm. Gió rít liên hồi. Nước mưa qua các ô thoáng hắt hết vào nhà từ mọi phía, làm mọi người không ai là không tỉnh giấc. Trong nhà cũng như ngoài sân rồi, làm sao mà ngủ được nữa. 

Sáng hôm sau bão vẫn còn hoành hành thêm vài giờ đồng hồ nữa. Và tôi rất vui, đã rất rất vui vì sự hoành hành đó. Có ích kỷ, nhưng thực sự thì niềm vui lúc đó đã lấn át đi nỗi buồn trong tôi về thiệt hại do bão.
Nhưng rồi niềm vui cũng bị dập tắt nhanh chóng. Chuyến về nhà của tôi cũng chẳng thay đổi được điều gì, càng khiến tôi đau lòng hơn, về mọi thứ. Vậy là tôi quyết định trở lại Hà Nội ngay trong buổi chiều hôm ấy, ngay sau bữa trưa, vì bão đã tan. Bão đã tan, và mọi thứ tôi có thể làm được từ khi bão về đã trở nên vô nghĩa. Tức là, mọi chuyện vẫn sẽ được quyết định như cũ.
Lúc tôi dứt khoát đi Hà Nội ngay sau bữa trưa ấy, tôi khóc nhiều lắm. Vì tôi nghĩ tới nhiều thứ, hình dung ra nhiều cảnh tượng. Tôi định lần này đi sẽ rất lâu nữa mới về, cũng có thể là tới Tết. Đó, cái đó cũng làm tôi ứa nước mắt, vì nhiều khi đang ở Hà Nội, bất chợt tôi cũng nhớ mẹ, nhớ cả em, muốn ngay lập tức được đang ở nhà. 
Sắp xếp đồ đạc để đi, cùng với suy nghĩ sẽ rất lâu mới về, nên tôi đã gom gần hết đống Conan của tôi đi cùng. Tài sản quý giá nhất của tôi có lẽ là đống truyện đó, tôi giữ gìn và bổ sung thường xuyên từ rất lâu rồi, và luôn được để trong ngăn dưới tủ sách màu xanh da trời của tôi. Nhưng nghĩ lại, thấy thương em. Tôi mà mang hết đống ấy đi thì nó sẽ đọc bằng gì, còn cả lấy gì mà thỉnh thoảng đi trao đổi mượn truyện với bạn của nó nữa. Có lẽ đống truyện của tôi ở đó từ khi nó còn rất bé tới giờ, nên tôi cứ có cảm giác nó thích đọc truyện tranh và lười làm việc nhà đều là do lỗi của tôi gây ra cả.  Thế rồi tôi lại khóc.
Tôi cũng đã viết vài dòng lên một mảnh giấy trong tập giấy nhớ nhỏ mà tôi mang về nhà cho chị, để nhắc về cái túi tôi đã mua cho chị. Nhưng rồi tôi lại vò nó, bỏ lại vào cặp. Thực lòng tôi nghĩ, khi viết nó tôi đã khóc nghẹn ứ cổ họng rồi, tôi không muốn chị nhìn  thấy rồi đọc nó và lại khóc nữa.
Tối hôm đó, khi đã ở Hà Nội. Gọi điện về nhà, nói chuyện với mẹ rồi biết được mọi chuyện vẫn không thể thay đổi. Ở sân sinh hoạt chung, tôi dường như đã gào lên. Và ngồi thụp xuống khóc tu tu như đứa trẻ con không thể thuyết phục được mẹ đừng mua cho nó một con búp bê xấu xí.
  



Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Câu chuyện thứ nhất - một sáng chủ nhật đi làm bằng xe bus

11 giờ trưa. Xe bus sau 1 điểm dừng, có thêm 2 hành khách mới lên xe.  
Đó là hai mẹ con, có vẻ hai người vừa từ quê lên Hà Nội vì có việc gì đó. Người mẹ nhìn vẫn còn trẻ, nhưng mang nhiều nét lam lũ, còn cô con gái dáng người mảnh khảnh thì lại giống một cô tiểu thư hơn. Lúc lên xe, hai mẹ con mỗi người một tay cùng xách một cái làn chứa đầy đồ lỉnh kỉnh. 
Tôi nghĩ, chắc em ấy được mẹ đưa lên Hà Nội để nộp hồ sơ hoặc tham quan trường gì đó, ngày mai các trường đại học bắt đầu nhận hồ sơ xét tuyển mà. 
Lúc 2 người lên xe, chỉ còn một ghế ưu tiên, các ghế khác đều có người ngồi hết rồi, và tôi cũng đang ngồi trên một ghế. Tôi lại nghĩ, cô ấy ngồi ghế kia rồi, còn em ấy có thể đứng cũng được, mình không cần phải nhường ghế cho người tầm tuổi mình làm gì. 
Bất ngờ, em ấy buông luôn tay khỏi cái làn đang xách với mẹ, chạy thật nhanh để ngồi vào cái ghế ưu tiên cuối cùng còn trống cạnh mình, còn người mẹ thì vẫn vui vẻ đứng bám vào 1 thanh cột trụ.
Tôi ngạc nhiên quá, quay sang nói với em ấy luôn : "Tại sao em không nhường ghế cho mẹ ??". Em ấy không nói gì, trên mặt chỉ tỏ ra một nét gì đó như là xấu hổ.
Nhưng rồi em ấy cũng không nhường ghế lại cho mẹ. Tôi đang tính xách túi lên để đứng xuống và nhường chỗ cho cô ấy thì vừa hay có một người đang ngồi trên ghế khác đứng lên đi ra cửa để chuẩn bị xuống điểm dừng tiếp theo. Vậy là, tôi vẫn được ngồi, và người mẹ với đám đồ lỉnh kỉnh trên tay kia cũng được ngồi. 
Cô ấy có vẻ là người dễ nói chuyện. Người ngồi bên cạnh cô có hỏi thăm rằng hai mẹ con đi đâu mà nhiều đồ vậy, và chỉ như đợi có thế, cô ấy tuôn ra một tràng câu chuyện về hành trình của hai mẹ con.
Câu chuyện của cô ấy, tôi nghe hết. Nào là hai người đang ở chỗ gần đình Mai Dịch, nào là đi lại vất vả thế nào, rồi tốn kém ra sao, ... Và đến đoạn gần cuối, có một thứ trong câu chuyện ấy làm tôi đột nhiên cảm thấy mình mới trở thành người xấu hổ vô cùng.
Con gái cô, em ấy bị bệnh đã lâu. Hai người vừa đi khám và làm đủ thứ xét nghiệm ở bệnh viện về.
Trước giờ, vì thói tò mò, và cũng vì hay nghiền ngẫm Sherlock Holmes với Conan, tôi thường có tính quan sát thật kỹ một người lạ nào đó mà mình gặp trên xe bus hay khi đi  trên đường, để rồi đoán xem họ làm nghề gì, vừa trở về từ đâu. Nhưng lần này, yếu tố vô cùng đơn giản thì tôi lại không hề tính đến, làm cho cảm giác xấu hổ về nhiều thứ đến giờ vẫn cứ dâng lên không ngừng.
Đó là, lúc hai người ấy lên xe, điểm dừng xe bus khi ấy là cổng bệnh viện Bạch Mai. Và đồ đạc trong cái làn đó toàn là sữa, hoa quả cùng với vài ba chiếc cặp lồng.