Thời gian không viết blog, cũng là khoảng thời gian tôi đã có một cuộc sống đẹp đẽ, và một tình yêu đẹp.
Tình yêu ấy đã khiến tôi cảm thấy thế nào là được yêu thương vô bờ bến, được chăm sóc ân cần, và được thoải mái với những đam mê của mình.
Kể ra thì chúng tôi đã yêu nhau êm đềm lắm, cũng có nhiều cãi vã, chia xa như nhiều cặp đôi khác, nhưng sau này tôi mới kết luận được rằng: chúng tôi đã thật sự rất êm đềm. Ít nhất là từ phía mình, tôi chưa từng hoặc vô cùng hiếm khi phải bận tâm hay hoài nghi về tình cảm người ta dành cho tôi, vì dù cả lúc không nhìn thấy nhau, người ta vẫn khiến tôi cảm thấy mình được yêu rất nhiều.
Tình cảm của chúng tôi thậm chí còn đã khiến mọi người xung quanh tôi ngưỡng mộ, gia đình, người thân, bạn bè. Mọi người đều thấy rằng khi chúng tôi ở bên nhau, có quá nhiều thứ tốt đẹp, suôn sẻ diễn ra và tốt cho chính hai đứa. Nhưng cũng chính điều ấy khiến tôi càng thêm đau lòng, có lẽ sẽ còn đau lòng đến mãi sau này…
Chúng tôi kết thúc rồi. Một tình yêu đẹp nhưng một cái kết buồn. Đã ở bên cạnh nhau từ những ngày còn chập chững nhất, chứng kiến từng bước trưởng thành của nhau, thế nhưng lại không thể tiếp tục đi cạnh nhau thêm được nữa. Có lẽ đây là quyết định khó khăn nhất của cuộc đời tôi cho đến giờ, không nghĩ ra được rằng đã có những ngã rẽ nào khiến tôi phải khó khăn quyết định như thế.
Sau này, có thể tôi sẽ quên đi phần lớn những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, chỉ còn một vài ký ức nổi bật còn sót lại. Nhưng dù là như thế, tôi vẫn sẽ không thôi biết ơn khoảng thời gian đó, con người đó, và những gì chúng tôi đã có với nhau.
Thật mong trong quãng đời tiếp theo, cả hai sẽ còn tìm thấy được những điều tuyệt vời hơn, vẹn tròn hơn thế và cũng để bù đắp cho những gì đã khiến chúng tôi phải lựa chọn rời xa nhau.
Cảm ơn, cảm ơn thật nhiều. |